Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Nhớ và quên





Quên…
Anh đã và đang đi qua những góc phố quen, những con đường thân thuộc, tự nhủ lòng hãy quên tất cả để bắt đầu một chặng đường mới không có em… nhưng sao thật khó!
Nhớ…
Đã bao nhiêu lần anh muốn thoát khỏi cái thế giới cô đơn và vô vị của hiện tại để trở về với quá khứ, nơi đó có những buồn vui, những giận hờn, những nụ cười, những giọt nước mắt…và anh muốn một lần nữa được sống lại,
Cứ như thế, bao nhiêu lần chia tay, bấy nhiêu lần quay lại… Cái thứ tình yêu trẻ con không có ngày mai cứ cuốn anh vào, để rồi một ngày anh tận mắt nhìn thấy những đổ vỡ mà đáng lẽ ra, anh phải sáng suốt nhận ra nó ngay từ đầu…



Yêu không tin tưởng – chúng ta vô tình làm đau lòng nhau với những dằn vặt, oán than của chính mình. Anh vẫn dễ dàng thốt ra những lời cay đắng mà không một lần ngẫm lại, vẫn ung dung, thanh thản khi thấy những giọt nước mắt em, vẫn lạnh lùng nhìn em ra đi mà không một lần níu kéo…
Thì có lẽ anh nên…
Quên…
Những mộng ước ngày xưa liệu có còn là gì trong cuộc đời này? Khi tình yêu đã phai nhòa, khi nghĩa tình đã mất dấu, anh tự nhủ mình giữ lại làm gì những kỷ niệm không đáng có,  hãy chôn giấu đi những vết xé trong tâm hồn…
Anh từng chúc em “thanh thản, bình an và hạnh phúc!”
Anh cũng xin chúc mình như thế, dù bây giờ anh yếu đuối, nhạt nhòa và vô vọng!
Nhớ…
Anh hãy nhớ rằng em đang sống một cuộc sống thật đẹp khi vắng anh- không hề có nhớ nhung, buồn thương hay tiếc nuối,
Và tự nhủ mình chẳng việc gì phải đánh đổi thời gian, nước mắt, nhan sắc, nụ cười… cho những điều vô nghĩa nữa,
Anh sẽ không là anh của ngày xưa...
Anh sẽ là anh mạnh mẽ, kiên cường!
Tạm biệt em với những niềm tin đã vỡ vụn!




Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

Miss You







Sáng nay dậy thấy lòng vắng quá chừng
Radio báo trời lạnh hơn hôm trước
Xòe bàn tay ra
Những ngón tay gầy gò như những nhánh cây cớm nắng
Thầm ước ao
Có ai nắm tay mình.

Ngày mình yêu nhau
Anh có thói quen nhận sms mỗi bình minh
Những icon nhỏ, xinh nhìn rất tếu:
“ Đêm qua anh ngủ có ngon
Có mơ về em nhiều không đấy?

Những ngón tay anh lại lúi húi trả lời anh
Miệng cười khẽ, mắt nheo nheo
Ngố lắm
Vợ của anh ơi
Con chim lúc nào cũng mong rời tổ ấm
Bay thật xa
Anh không giữ nổi em nữa rồi.


Số cũ của em
Anh vẫn lưu nhưng tên thì đã khác
Chỉ là một cái tên như bao người trong danh bạ
Xa lạ quá
Chính anh nhiều khi còn nhầm nữa

Sáng này lại lạnh rồi em à
Em có biết mặc ấm không?
Hay như xưa vẫn phong phanh áo mỏng

Còn anh lại thắt trong lòng

Gửi về em tin nhắn
Anh tự nhủ sẽ là tin cuối cùng:
“ Trời trở lạnh, nhớ mặc ấm vào em nhé!”
Di động rung lên
Khe khẽ
Tin nhắn mới, sao mà em rep nhanh thế.
Một câu hỏi ngắn thôi:
Ai đấy
Không có cả dấu chấm hỏi cuối dòng.